Vào năm 1892, tại đại học Stanford (Hoa Kỳ) có hai sinh viên mồ côi, không có tiền trả học phí. Và họ nảy ra sáng kiến: tổ chức một buổi trình diễn âm nhạc có bán vé để gây quỹ.
Họ đến với nhạc sĩ dương cầm đại tài Ignacy Paderewski để xin ông đến biểu diễn. Người quản lý của Paderewski yêu cầu trả số tiền $2000, một con số khá lớn thời bấy giờ. Hai bên thỏa thuận và họ bắt tay vào việc tổ chức. Nhưng đến ngày trình diễn, số tiền bán vé thu được chỉ có $1600. Những chàng sinh viên nghèo đem hết số tiền đến giao cho Paderewski và hứa rằng sẽ trả món nợ $400 sau. Nhưng người nhạc sĩ nói: “Không, các cậu cứ giữ toàn bộ số tiền đó cho việc học, không phải trả cho tôi gì hết”. Họ vô cùng bất ngờ, xúc động cảm ơn nhà dương cầm tốt bụng và đầy nhân cách.
Người nghệ sĩ hào phóng đó về sau đã trở thành thủ tướng của dân tộc Ba-lan. Dù là nhà lãnh đạo tài ba và tận tụy, nhưng chiến tranh đã tàn phá tơi tả đất nước ông. Hơn một triệu rưỡi người chết đói. Ông đã phải nhờ đến Cơ quan Cứu Trợ Lương thực của Hoa Kỳ giúp đỡ. Người đứng đầu cơ quan nầy là Herbert Hoover (về sau trở thành tổng thống Mỹ). Hàng ngàn tấn lương thực nhanh chóng được gửi sang, công cuộc cứu trợ rất thành công. Và khi vượt qua thảm họa, Paderewski quyết định đi Hoa Kỳ để tỏ lòng tri ơn Hoover và đất nước đại lượng. Thế nhưng, khi Paderewski định tỏ lời cảm ơn, thì Hoover chận lại và nói: “Thưa thủ tướng, Ngài không cần cảm ơn tôi. Ngài còn nhớ một lần trước đây Ngài đã từng giúp cho hai sinh viên có tiền theo đuổi việc học. Tôi là một trong hai người đó”.
Những tấm lòng vàng đó đã làm cho thế giới tốt đẹp biết bao! Xin tặng Bạn một câu Thánh Kinh: CHÂM NGÔN 19:17.
No comments:
Post a Comment