Sau bài “Cảm Thông” tuần rồi, có người hỏi: “Tôi cảm thông với người khác, tôi được ‘lợi’ gì không?
Thật ra, nếu ta đã có lòng độ lượng thì sẽ không nghĩ đến điều lợi cho chính mình. Nhưng đã hỏi thì cũng nên trả lời:
Các nhà tâm lý cho rằng khi ta phát huy tính cảm thông, là ta giảm bớt sự quan tâm đến bản thân mình mà tăng sự lưu tâm đến người khác, lòng nhân đạo ấm áp hơn, tâm hồn rộng mở hơn. Từ đó ta sẽ là một người dễ thương hơn, có lòng trắc ẩn hơn, mềm mại với người xung quanh hơn và dĩ nhiên sẽ trở nên lôi cuốn hơn.
Ngoài ra, người có lòng cảm thông sẽ giảm áp lực của chính mình và làm tăng mức độ hạnh phúc mà mình đã ban ra. Họ nhận thức thực tế rằng mình chỉ là một con người, thường hay mắc nhiều sai phạm, để rồi sẽ dễ dàng tha thứ, khoan dung với người khác khi họ phạm lầm lỗi. Vì lẽ đó, người cũng có tầm nhìn rộng rãi với chính bản thân, bớt đi tánh mặc cảm, bỏ thói tự sỉ vả mình khi sai quấy, học hỏi từ thất bại mà tiếp tục dấn bước đi lên.
Và với bản tánh lương thiện đó, người có lòng cảm thông thường có mối liên hệ tốt với tha nhân, không tự cô lập mình, biết chia xẻ niềm vui cõi buốn, thay vì cứ mãi ôm ấp, gậm nhấm nỗi cô đơn của riêng mình.
Thánh Kinh đã dạy: “Ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh” (Công vụ 20:35).
Cảm thông là cách tuyệt vời để sống và giao tiếp với xã hội. Ta sẽ dễ điều hòa và ứng phó tốt đẹp cho mọi tình huống xảy đến xung quanh. Ta sẽ hiểu chính mình hơn, dễ chấp nhận người khác hơn. Với kỹ năng giao tiếp đó, ta sẽ sống hài hòa với xã hội và dễ dàng thăng tiến trên bước đường đời dẫu nhiều nỗi đắng cay!
No comments:
Post a Comment