Người nghiên cứu Kinh Thánh có khi bắt gặp một
vài từ ngữ xa lạ, không nằm trong nội dung của Thánh Kinh, nhưng có liên hệ mật
thiết. Một trong những từ ngữ đó, là “kinh điển”. Chúng ta nghe nói việc kinh
điển Thánh Kinh. Nhưng kinh điển là gì? Kinh điển lúc nào? Và kinh điển ra làm
sao?
Kinh là kinh sách. Điển là thước mực. Ghép
hai chữ nầy lại ta có một định nghĩa đơn sơ: kinh điển là mực thước của sách vở.
Từ ngữ “kinh điển” trong tiếng Anh là Canon, phát xuất từ chữ Kanon của Hi-lạp,
nghĩa là một cây thẳng hay một cái thước đo. Như thế, chữ Kanon hay kinh điển
là một chuẩn mực, một thước đo để từ đó các giáo phụ buổi ban đầu, bởi sự soi dẫn
của Chúa, quyết định những sách nào được đưa vào Thánh Kinh để làm khuôn vàng
thước ngọc cho giáo hội qua mọi thời đại.
Hội Thánh buổi ban đầu thừa hưởng một di sản
quý báu từ Do Thái Giáo là bộ sách Cựu Ước. Và sau đó, bởi ơn thần hựu, họ đã dần
dần đúc kết thêm bộ Tân Ước, để chúng ta có Kinh Thánh như ngày nay.
Sự hình thành của Cựu Ước xảy đến sau khi dân
Isoraen được trở về từ cuộc lưu đày. Họ tái lập sự thờ phượng và bắt đầu gom
góp các sách mà họ đang có để thành lập một thư viện thánh. Bắt đầu từ các sách
do Môi-se viết cho đến những lời do tiên tri Xa-cha-ri và Ma-la-chi viết ra
trong cuộc lưu đày. Tất cả có 39 sách và tin tưởng một cách chân thành là một
tác phẩm do chính Giê-hô-va Đức Chúa Trời ban cho dân sự.
Vào năm 90 sau công nguyên, một hội nghị tổ
chức tại Jania, tất cả những Ra-bi hiện diện xác nhận một lần cuối toàn bộ kinh
Cựu Ước gồm 39 sách. Đây là một quyết định trọng đại, vị hội nghị chẳng những
công nhận kinh điển Cựu Ước mà còn xác quyết rằng thời kỳ hà hơi trên Cựu Ước
đã chấm dứt để bắt đầu cho một vận hội mới.
Đối với Tân Ước, quá trình sưu tập và công nhận
bắt đầu từ những thế kỷ đầu tiên của giáo hội. Một số sách được công nhận rất sớm
như phúc âm Lu-ca hay Công Vụ Các Sứ Đồ mà Phao-lô xem có thẩm quyền như Cựu Ước
(I Tim 5:18, Phuc 25:4, Lu-ca 10:7). Phie-e-rơ công nhận các sách Phao-lô viết
là ngang hàng với Kinh Thánh (II Phi 3:15-16). Một số sách đã được lưu hành
trong các Hội Thánh như kim chỉ nam cho niềm tin (Cô-lô-se 4:16, I Tê 5:27). Đa số các giáo phụ đều công nhận các sách Tân
Ước, ngoại trừ một vài sách gây tranh cãi như Hê-bơ-rơ, Gia-cơ, II Phi-e-rơ và
III Giăng.
Việc kinh điển Tân Ước xảy ra đầu tiên vào
năm 170 sau công nguyên đã bao gồm tất cả các sách, ngoại trừ những sách nói
trên. Hội nghị Laodicea năm 363 quyết định rằng chỉ có Cựu Ước cùng với 27 sách
Tân Ước được phép đọc trong các nhà thờ. Hội nghị Hippo năm 393 và hội nghị
Carthage năm 397 khẳng định thẩm quyền của 27 sách trong Tân Ước. Sau hội nghị
đó, vấn đề kinh điển Tân Ước xem như đã hoàn tất, để giáo hội có một quyển
Thánh Kinh toàn bộ Cựu và Tân Ước.
Chúng ta sẽ hỏi, giáo hội lúc ban đầu đã dựa vào
những tiêu chuẩn nào để kinh điển Tân Ước? Sau đây là các mực thước để xác định
xem các sách thời Tân Ước có thực sự
được sự hà hơi bởi Chúa Thánh Linh:
1) Trước giả có phải là một môn đồ hoặc có sự liên
hệ chặt chẽ với các môn đồ không?
2) Sách được chấp nhận rộng rãi bởi các Hội Thánh
của Đấng Christ không?
3) Sách có tính hợp nhất về giáo lý và giảng dạy
chính thống không?
4) Sách có mang những tiêu chuẩn đạo đức cao và giá
trị thuộc linh, phản ánh công việc của Chúa Thánh Linh không?
Một lần nữa, điều cốt yếu mà chúng ta cần nhớ là giáo
hội không xác định kinh điển. Kinh Thánh là của Đức Chúa Trời và chính Ngài
quyết định những sách đó thuộc trong Kinh Thánh. Vấn đề chỉ là sự truyền đạt
của Thiên Chúa cho các giáo phụ về những gì Ngài đã quyết định. Con người tiến
hành thu thập dưới sự tể trị của Thiên Chúa. Chính Ngài soi dẫn để cho các hội nghị
đầu tiên phải công nhận các sách được Ngài hà hơi, làm nền tảng cho niềm tin
Cơ-đốc qua mọi thời đại.
No comments:
Post a Comment