Bài tham luận
1:
LÃNH ĐẠO THEO NIỀM TIN CƠ-ĐỐC
Lãnh đạo là những người chịu trách nhiệm dẫn đuờng người
khác. Lãnh đạo là một thiên chức được trao phó cho những người có khả năng, uy
lực và biết cách dẫn dắt người khác đi trên con đường đưa họ đi đến nơi mà họ hằng
ao uớc.
Trải qua dòng lịch sử nhân lọai, đã xuất hiện rất nhiều nhà
lãnh đạo tài năng xuất chúng. Họ là những tướng lãnh như Nguyễn Huệ, Nã-phá-luân, những nhà mưu luợc như Khổng
Minh, Nguyễn Trãi, những chính khách như Lincoln hay Churchchill, những nhà xã
hội như mẹ Terrsa, những triết gia như Khổng Tử, Lão Tử hay giáo chủ như Phật
Thích Ca hay Mahomed. Họ đã từng xoay chuyển lịch sử, thay đổi quan niệm sống
và dựng nên những trang anh hùng ca cho nhân lọai.
Nhưng vuợt lên trên tất cả, có một Nhà Lãnh Đạo đuợc tôn
xung là Vua của muôn vua, Chúa của muôn chúa. Nguời đời có thể chỉ xem Ngài là
một thiên tài xuất chúng, một vĩ nhân, nhưng thực ra Ngài chính là Con Trời, một
Đấng Thần Nhân. Ngài chính là Chúa Giê-xu. Ngài chỉ xuất hiện hơn ba năm để thi
hành sứ mạng, nhưng ảnh huởng của Ngài lan rộng suốt mọi thời đại. Ngài không hề
viết ra một trang sách, nhưng hằng ngày qua hơn hai mươi thế kỷ đã có hàng vạn
sách viết về Ngài. Suốt đời Ngài không hề rời khỏi xứ Palestine nhỏ bé, nhưng ảnh
hưởng của Ngài lan rộng tòan cầu. Ngài không xây dựng cho mình một quân đội, nhưng
trải qua những biến chuyển của thời gian đã có hàng triệu triệu người sẵn lòng
hi sinh mạng sống cho niềm tin nơi Ngài. Vì thế, học lãnh đạo theo niềm tin Cơ-đốc
là học theo mẫu mực ngàn đời của Cứu Chúa Giê-xu!
Phúc âm Giăng 10:11 đã ghi lại một lời tuyên bố của Chúa
bao gồm tòan thể vai trò lãnh đạo của Ngài: “Ta là người chăn hiền lành. Người
chăn hiền lành vì chiên mình phó sự sống mình”. Câu Thánh Kinh nầy tóm gọn
một hình ảnh hòan hảo vai trò lãnh đạo theo quan điểm Cơ-đốc: một người chăn
chăm sóc bầy chiên mình! Chúng ta có chức phận cao trong giáo hội ư? Chúng ta
có học vị tiến sĩ thần học ư? Chúng ta có tài năng xuất chúng ư? Tất cả chỉ
dùng cho một mục đích: chăm sóc bầy chiên của Ngài! Nếu quên nhiệm vụ đó, là
mình đã đi lạc hướng trong thiên chức lãnh đạo được trao phó. Truớc khi về trời
Chúa Giê-xu đã giao cho Phi-e-rơ, vị lãnh đạo Hội Thánh, một nhiệm vụ duy nhất:
“Hãy chăn những chiên con của Ta” (Giăng 21:17). Như thế, nếu ta không
nhiệt thành ham thích chăm sóc, lo lắng cho bầy chiên mà Chúa giao, tốt hơn là
ta nên xét lại vai trò lãnh đạo mà mình đang nhận lãnh!
Con chiên hay còn gọi là con trừu là một trong những lòai vật khờ khạo
nhất so với những lòai vật khác. Khi một con chiên đi lạc, dù không xa lắm, nó
liền bị mất phương hướng, bất an, sợ hãi và không có khả năng tìm lại với bầy.
Dĩ nhiên là nếu gặp gian nguy nó không cách nào tự đối phó. Một con chiên đi lạc
là một con chiên trong cơn tuyệt vọng. Nguời ta đã từng thấy cả một bầy chiên bị
dòng nuớc cuốn trôi trong cơn lũ, dù có một gò đất cao không xa chúng là bao.
Vì vậy, khi Chúa Giê-xu ví chúng ta là chiên, Ngài muốn dạy rằng nếu không có
người chăn, chúng ta chỉ là những kẻ không thể tự cứu lấy mình.
Người chăn đóng nhiều vai trò đối với bầy chiên mình: hướng
dẫn, nuôi ăn, chăm nom, an ủi, dạy dỗ và bảo vệ.
Người lãnh đạo là người hướng dẫn. Người lãnh đạo trong Hội
Thánh có thiên chức dẫn dắt người khác đi theo mẫu mực của Chúa Giê-xu. Dù vai
trò lớn hay nhỏ, thì nhiệm vụ của người lãnh đạo cũng là đi theo bước chân của
Chúa và kêu gọi người khác cùng bước đi với mình. Thánh Phao-lô dạy rằng: “Hãy
bắt chước tôi, cũng như tôi đã bắt chước Đấng Christ” (I Cô 11:1). Không phải
ngẫu nhiên mà bạn trở thành người lãnh đạo, không phải ngẫu nhiên mà bạn được đứng
trên bục để hướng dẫn, làm chứng hay tuyên xưng đức tin mình, không phải ngẫu
nhiên mà bạn được quyền hô hào người khác làm việc. Đó chính là bởi hồng ân Thiên
Chúa, là do lòng tín nhiệm của Hội Thánh, là bởi sự ưu ái của cấp lãnh đạo dành
cho bạn! Hãy hòan thành sứ mạng bằng sự nhiệt thành sôi sục tận đáy tim mình.
Mỗi bài làm chứng, mỗi bài nói chuyện của chúng ta, mỗi lời
nói trong khi hướng dẫn là những thức ăn nuôi duỡng bầy chiên. Chắc hẳn chúng
ta không muốn nuôi chiên bằng những thức ăn hư, không có dinh duỡng, khô héo.
Những thứ đó sẽ làm cho chiên bị bịnh, bị cằn cỗi, không lớn lên được. Chúng ta
không thể nói tùy hứng, không thể nói trống không, nhưng từng lời nói đều đã được
chuẩn bị, từng câu chuyện phải được nghiên cứu kỹ luỡng. Nếu xem nhẹ những gì
mình nói, thì chẳng bao lâu chính bầy chiên cũng sẽ xem nhẹ chúng ta!
Một đặc điểm nổi bật nữa của người chăn là lòng ưu ái, cảm
thông và an ủi. Những vết thương được rịt lành bằng lòng thương xót. Những sai
lầm của chiên được sửa dạy bằng tấm lòng của một người mẹ hiền. Tiên tri
Êxêchiên diễn tả:”Ta sẽ tìm con nào đã mất, dắt về con nào đã bị đuổi, rịt
thuốc cho con nào bị gãy, và làm cho con nào đau được mạnh” (Ê-xê-chi-ên
34:16). Nguời chăn không ăn thua đủ với chiên, không tranh hơn với chiên, không
giận hờn trách móc, không ganh tị, không nhỏ mọn, nhưng lúc nào cũng sẵn sàng
binh vực, bảo vệ và lo lắng cho từng con trong bầy. Khi bước vào địa vị lãnh đạo,
là lúc Chúa giao cho bạn cậy trượng và cây gậy. Cây trượng dùng để hướng dẫn,
cây gậy dùng cho việc cứu vớt, Hãy dùng “cây trượng và cây gậy của Chúa”
để an ủi bầy chiên mình như lời Thi thiên 23: 4.
Lãnh đạo trong niềm tin Cơ-đốc là một địa vị của sự khiêm
cung, của lòng tận tụy phục vụ. Lãnh đạo trong niềm tin Cơ-đốc không phải là kẻ
cầm đầu mà là một thiên chức. Gọi là cấp lãnh đạo nhưng thực ra họ là những đầy
tớ phục vụ. Gọi là những chức sắc Hội Thánh mà tâm tình của họ là những nô lệ
luôn luôn lấy làm hãnh diện được rửa chân cho anh em mình. Bởi vì Đấng Lãnh Đạo
của họ là chúa tể càn khôn vũ trụ, Đấng nắm trong tay sinh mệnh của tòan thể
nhân sinh, nhưng đã bằng lòng cúi xuống làm một người đầy tớ rửa chân cho môn đồ
Ngài. Thế thì họ là ai mà tỏ lòng kiêu hãnh khi nhận lãnh chức vụ mà Ngài giao
phó?
Làm một người lãnh đạo không phải là dễ, nhưng lãnh đạo với
tâm tình như Đấng Christ đã có thì dù sẽ gặp bao gian nan, chống đối, thành
công hay thử thách vẫn vui vẻ dấn thân. Bởi vì bạn đâu có tranh giành, đòi hỏi
vai trò đó. Bạn cũng không tìm một địa vị hay lợi ích riêng tư. Bạn bước vào
vai trò lãnh đạo chỉ vì vâng phục ý Ngài, vì thiên chức của một người đầy tớ
mong ước được đem thì giờ, khả năng, ân tứ phục vụ dưới bàn chân của Đấng mà bạn
suốt đời mãi mãi kính tôn!
No comments:
Post a Comment