Bài tham luận 5:
LÃNH ĐẠO VÀ TRAO PHÓ NHIỆM VỤ
Tháng 10
năm 1282, tức cách nay hơn 700 năm, vua Trần Nhân Tông tổ chức Hội nghị Bình
Than để tìm kế chống giặc Nguyên Mông xâm chiếm Việt Nam. Được
tin, Trần Quốc Toản cưỡi ngựa đến tham dự. Nhưng triều đình ngăn cản vì cho rằng
chàng chỉ mới 15, còn ít tuổi quá để bàn việc nước. Quốc Toản trong cơn tức giận,
tay cầm trái cam bóp nát lúc nào không biết. Rất may, chàng thanh niên không vì
thế mà trở thành kẻ tội đồ, bội phản. Chàng đã về nhà tập hợp thân nhân và gia
nô thành một đội quân hơn cả ngàn người, mua vũ khí, thuyền bè, lo tập dợt chờ
ngày ra trận. Quốc Toản cho may một lá cờ thêu 6 chữ vàng “Phá cường địch, báo
hoàng ân” nghĩa là “phá giặc mạnh, báo ơn vua” để làm cờ hiệu riêng cho mình. Lịch
sử đã ghi nhận rằng đội quân của chàng trẻ tuổi Trần Quốc Toản đã hợp lực với
quân của tướng Trần Nhật Duật đánh phá kẻ thù, góp phần rất lớn vào công cuộc chiến
thắng quân Nguyên lần thứ hai. Và chàng trai trẻ đó cũng đã hi sinh trong khói
lửa!
Môi-se là một lãnh tụ lừng danh. Điều nầy ai cũng phải thừa
nhận. Ông đã được Đức Chúa Trời chọn lựa và huấn luyện suốt 80 năm để sau đó dẫn
dắt dân sự 40 năm trong sa mạc. Ông đã hoàn thành chức năng giải phóng dân I-sơ-ra-ên
ra khỏi xiềng xích nô lệ và dẫn dắt họ trên con đường tiến về đất hứa. Nhưng
trong quá trình hành xử chức vụ, có khi Môi-se vấp phải những khiếm khuyết thường
tình của những nhà lãnh đạo. Một trong những bài học Môi-se nhận lãnh được ghi
lại trong sách Xuất Ê-díp-tô Ký 18 :13-26.
Chuyện kể
rằng công tác dẫn dắt hai triệu người lang thang trong đồng vắng nảy sinh ra rất
nhiều hệ lụy. Có người muốn biết ý Chúa, có người thưa kiện cần xét đoán, có người
thắc mắc về luật pháp hay mạng lịnh v.v…và tất cả đều đến với Môi-se để tìm câu
giải đáp cho những vấn đề. Dưới cái nóng chang chang của sa mạc, dân sự sắp hàng
từ sớm mai đến chiều tối rất mệt mỏi. Còn Môi-se thì lả người suốt ngày mà cũng
không giải quyết hết cho muôn dân. Ngày nầy qua ngày khác, bao công việc dồn lại,
tất cả chồng chất trên vai người lãnh tụ. Cho đến một hôm, Giê-trô là ông gia của
Môi-se đến thăm, và thấy cách hành xử của người con rể. Gia-trô nói : «Tại
sao con làm như vậy ? Đó không phải là cách hay. Con là người lãnh đạo dân
sự trước mặt Đức Chúa Trời, là người có thiên chúc truyền rao mạng lịnh và luật
pháp của Ngài. Nhưng con phải chọn những người có tài năng, lòng tin kính, chân
thật, thanh liêm làm trưởng cai trị từng nhóm mười người, năm mươi, một trăm, một
ngàn. Và họ thay con xét xử những người trong nhóm của họ. Rồi nếu có những gì
trọng hệ, họ mới trình lên cho con. Như vậy con mới đủ sức làm tròn trọng trách
và dân sự cũng bình yên ». Và từ hôm đó Môi-se đã thâu thập một bài học về
chia xẻ trách nhiệm của một người lãnh đạo !
Giao phó
trách nhiệm là một nghệ thuật. Người lãnh đạo muốn thực hiện những hoài bão lớn
lao luôn luôn phải biết cách chọn người và trao cho họ những công tác để hoàn
thành. Người lãnh đạo giỏi không phải làm hết mọi việc, nhưng là dùng hết mọi
người cho đại cuộc. Người xưa thường nói « Dụng nhân như dụng mộc »,
nghĩa là cách dùng người giống như cách dùng gỗ. Một khúc cây có thể dùng làm củi,
cũng có thể dùng cất nhà, đóng bàn ghế hay đẻo thành những tác phẩm nghệ thuật.
Chúa Giê-xu
đã phán : « Cha Ta làm việc đến
bây giờ, Ta đây cũng làm như vậy » (Giặng 5 :17). Nhưng Ngài không
chấm dứt ở đó, Ngài còn phán : «Kẻ nào
tin Ta cũng sẽ làm việc Ta làm, lại cũng làm việc lớn hơn nữa » (Giăng
14 :12). Ngài chọn những người tầm thường trong xã hội, dạy dỗ, huấn luyện,
trang bị cho họ và rồi giao cho họ làm những việc phi thường cho Ngài. Công tác
truyền bá Phúc Âm « cho đến tận cùng
trái đất » lại trao cho những ngư phủ, những nông dân, những người thâu
thuế…mà lịch sử đã chứng minh rằng việc giao phó nhiệm vụ của Chúa Giê-xu đã thực
sự kết quả. Giữa cơn đau đớn trong vườn Ghết-sê-ma-nê, Ngài đã cầu nguyện cho
những kẻ đã được Ngài chọn lựa và ủy thác trọng trách « như Cha đã sai Con trong thế gian, thì Con cũng
sai họ trong thế gian » và « Con
đã ban cho họ sự vinh hiển mà Cha đã ban cho Con » (Giăng 17). Ngài không
những ủy thác trọng trách cho họ, nhưng còn cho họ chia xẻ vinh quang của chính
Ngài. Họ khổ nhọc trong công tác, đổ mồ hôi vì nhiệm vụ, nhưng họ cũng sẽ cùng
Ngài ca khúc khải hoàn khi công cuộc cứu rỗi toàn thể nhân loại hoàn tất trong
ngày Ngài từ trời hiện xuống.
Một trong
những lý do khiến ta không muốn trao bớt trọng trách, là vì ta không tin tưởng
người cùng làm việc với mình. Chúng ta thấy dường như những người xung quanh bận
rộn quá, thiếu nhiệt tâm hay không có những năng khiếu như mình, do đó thôi thà
mình làm còn hơn trao công việc cho họ. Nhưng kinh nghiệm cho thấy, ta càng tin
tưởng họ, thì họ càng cố gắng nhiều hơn. Giữa những khó khăn, thử thách trong
chức vụ, họ sẽ vươn mình lên trong sự học hỏi, phấn đấu nhiều hơn trong tinh thần
trách nhiệm. Và rồi họ sẽ trưởng thành để trở nên những nhà lãnh đạo tài ba cho
Hội Thánh.
Cựu thủ tướng
nước Anh Tony Blair mới đây đã viết trong hồi ký A Journey : My Political
Life: « Nghệ thuật lãnh đạo là một năng khiếu riêng của mỗi cá nhân ».
Chúng ta không nên đòi hỏi người khác làm theo như khuôn khổ của mình. Hãy để họ
tự phát huy sáng kiến. Hãy cho họ cơ hội làm một nhà lãnh đạo theo cách riêng mà
Chúa hướng dẫn. Bởi vì mỗi bông hoa có màu sắc riêng, có hương vị riêng, nhưng
tất cả đều làm đẹp cho khu vườn của Chúa.
Thưa Bạn,
Chúa Giê-xu
đã kêu gọi, huấn luyện và giao phó trọng trách cho những sứ đồ, nhưng cuối cùng
và quan trọng hơn hết, Ngài truyền cho họ một điều răn. Điều răn là mệnh lệnh bắt
buộc phải thi hành. « Ta ban cho các
ngươi một điều răn mới, nghĩa là các ngươi phải yêu nhau ; như Ta đã yêu các
ngươi thể nào thì các ngươi cũng phải yêu nhau thể ấy. Nếu các ngươi yêu nhau,
thì ấy là tại điều đó mà thiên hạ sẽ nhận biết các ngươi là môn đồ Ta » (Giăng
13 :34-35 ; 15 :12). Ngài
phán những lời nầy không phải cho đám đông quần chúng hay những kẻ ái mộ Ngài.
Đây là mệnh lệnh trước hết dành cho những nhà lãnh đạo Hội Thánh. Bởi vì dù là
tài giỏi cách mấy, dù là hi sinh cách mấy, dù là thành công cho lắm, mà người lãnh
đạo thiếu tình yêu thương thì tất cả chỉ là luống công. Sứ đồ Giăng nhắc lại
« Ai nói mình yêu mến Đức Chúa Trời
mà ghét anh em mình là người nói dối » (I Giăng 4 :20). Sứ đồ Phao-lô đã triển khai mệnh lệnh
đó qua một đoạn Kinh Thánh với lời văn trác tuyệt trong I Cô-rinh-tô đoạn 13. Kết luận, Phao-lô đã viết : « Nên bây giờ còn có ba điều nầy :
đức tin, sự trông cậy, tình yêu thương ; nhưng điều trọng hơn trong ba điều
đó là TÌNH YÊU THƯƠNG » (I Cô-rinh-tô 13 :13)
No comments:
Post a Comment