Cách
nay 1300 năm, có một nhà sư người Đại Hàn tên Won Hyo. Khi còn thanh niên, ông
là lính trong cuộc nội chiến đẫm máu tại quê hương. Chứng kiến bạo tàn của
chiến tranh, thân nhân bị tàn sát, ông cảm nhận lẽ vô thường của kiếp người, quyết
tâm lên núi ẩn tu. Dù nghiên cứu hàng ngàn sách vở, Won Hyo vẫn không toại
nguyện. Ông nghĩ rằng chỉ ở tại Trung Hoa may ra mới tìm thấy sự giác ngộ thật
sự, bèn khăn gói lên đường.
Với
túi hành lý trên vai, ngày đi đêm nghỉ, hướng về đất Bắc, hi vọng khôn nguôi.
Một hôm băng ngang sa mạc khô cằn, mệt mỏi, đói khát rã rời, vị thiền sư vào
trong hang động trú ẩn. Lúc nửa đêm, ông thức dậy, kiệt sức, mò mẩm tìm nước
uống. Thình lình giữa bóng tối tay ông chạm vào một cái bát, một cái bát đầy
nước. Không nỗi vui mừng nào hơn. Trong cơn tuyệt vọng, nhà sư đã uống cạn cái
bát nước. Ngọt lịm làm sao! Ông cảm tạ bề trên cứu mình giữa cơn bi đát nhất
của cuộc đời.
Sáng
hôm sau, Won Hyo thức dậy mới khám phá rằng hang động đó là một nghĩa trang. Người
ta đang bốc mộ. Cái bát đựng nước đêm qua thật ra là chiếc sọ người bị vỡ, trên
đó còn dính đầy máu với những con sâu gớm ghiếc bò xung quanh. Ông buồn nôn dữ
dội. Và ngay khi há miệng cho cơn ói mửa trào ra, tâm hồn ông bỗng dưng giác ngộ.
Đôi mắt vị thiền sư sáng lên, cái nhìn của ông đối với sự vật phút chốc thay
đổi. Ông ngộ ra rằng: điều quan trọng không phải là sự vật, mà chính là cái
nhìn của ta đối với sự vật. Không phải chỉ là sự hiểu biết của trí tuệ, mà là
một cuộc hoán cải nội tâm, một sự thay đổi tận đáy lòng. Đêm qua không thấy,
không suy nghĩ, bát nước ấy thật kỳ diệu. Bây giờ vì trí óc nghĩ ngợi, cũng bát
nước ấy mà ghê tởm, nôn mửa. Won Hyo không đi Trung Hoa nữa, ông trở lại Đại
Hàn vì tìm được câu giải đáp cho những khắc khoải của cuộc đời.
Trong
cuộc trò chuyện với giáo sư Ni-cô-đem, Chúa Giê-xu phán dạy: “Ngươi phải sanh lại!”. Ngài kiên nhẫn
giải thích cho vị học giả đầy nghi hoặc rằng: “Nếu không tái sanh, thì không thấy được vương quốc vinh quang của
Thiên Chúa”. Cùng một con người ấy, dù là địa vị cao sang, tri thức, đạo
hạnh, nhưng chưa được Chúa biến đổi, thì vẫn còn ở trong bóng tối vô tri. Cho
đến khi quyền phép của Ngài chạm đến tâm hồn, nhận thức được chính mình và nhìn thấy thiên đàng phước hạnh. “Nhưng hễ ai đã nhận Ngài, thì Ngài ban cho
quyền phép, để trở nên con cái của Đức Chúa Trời” (Giăng 1:12). Bạn đã trải
nghiệm điều nầy chưa?
No comments:
Post a Comment