Khi mới định cư tại Úc, tôi có người bạn cũng
là dân tị nạn, nhưng không may vợ con anh còn kẹt lại quê nhà. Anh thường uống
rượu say mỗi tối. Tôi khuyên, anh trả lời bằng câu nói “Dục phá thành sầu duy hữu
tửu” (chỉ có rượu mới phá được nỗi sầu). Ba năm sau, anh bảo lãnh vợ con đoàn tụ,
gặp lại, vẫn sáng xỉn chiều say, hỏi sao bây giờ đã đoàn tụ rồi mà vẫn uống rượu?
Anh trả lời bằng thơ “Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, Cổ lai chinh chiến kỷ
nhân hồi”, nói: bây giờ gặp lại hồng nhan tri kỷ, vui quá nên nhậu. Sáu năm
sau, vẫn say khướt, anh trả lời “Nam vô tửu như kỳ vô phong”, nghĩa là người
đàn ông không uống rượu giống như cây cờ không có gió. Buồn nhậu, vui nhậu,
không vui không buồn cũng nhậu!
Một phóng sự truyền hình năm 2013 cho biết
trong một năm người Việt trong nước uống 3 tỉ lít rượu bia. Con số thật kinh khủng.
Trung bình mỗi người dân, từ trẻ đến già, uống 32 lít một năm, số một Đông Nam
Á.
Kinh Thánh dạy thế nào về việc uống rượu?
Tôi phải nói ngay rằng đọc toàn bộ Kinh Thánh,
không có chỗ nào cấm người tín đồ uống rượu! Nghe thế hẳn mấy đệ tử của lưu
linh rất vui. Kinh Thánh còn hàm ý rượu
là một món quà từ Chúa (Thi 104:15) và rượu nho sản xuất cây nhà lá vườn là một
dấu hiệu của sự chúc phước (Châm 3:10, A-mốt 9:14). Rượu cũng là một thành phần
trong của lễ dâng hiến (Dân 28:14) và được phép dùng trong những bữa ăn trước sự
hiện diện của Chúa và gia đình (Phuc 14:26).
Tuy nhiên, Cựu Ước rất nhiều lần cảnh cáo việc
lạm dụng rượu và khuyên dân sự nên tránh xa thức uống gây phiền nhiễu nầy (Phục
29:6, Châm 20:1, Ê-sai 5:11, 22; 28:7, Mi-chê 2:11). Cựu Ước cũng ghi lại một
vài câu chuyện nói lên hậu quả đáng tiếc của người say xỉn, như Nô-ê (Sáng
9:20-25) hay trường hợp loạn luân của Lót (Sáng 19:32-35). Vua Sa-lô-môn nhắc
nhở rằng rượu dẫn người ta đến bạo lực (Châm 4:17), hỗn hào (Châm 20:1) và là
nguyên nhân của sự nghèo đói (Châm 21:17).
Trong Cựu Ước có ba hạng người không được
phép uống rượu. Thứ nhất, các thầy tế lễ không được uống rượu khi đang thi hành
nhiệm vụ trong hội mạc, ai vi phạm sẽ chết (Lê 10:9). Thứ hai, vua không được uống
rượu khi đang phân xử cho thần dân nghèo khổ (Châm 31:4-5). Và thứ ba, người
Na-xi-rê, là người được biệt riêng ra cho Chúa, họ không được uống bất kỳ vật
gì gây say, thậm chí không được ăn nho tươi hay nho khô (Dân 6).
Chúa Giê-xu trong thời kỳ Tân Ước đã thực hiện
phép lạ đầu tiên là hóa nước thành rượu. Dù giải thích cách nào chăng nữa chúng
ta cũng phải nhận rằng Chúa của chúng ta không cấm đoán môn đồ Ngài dùng rượu.
Để trả lời thắc mắc tại sao đệ tử của Giăng Báp-tít chọn lối sống khắc khổ của
người Na-xi-rê, hoàn toàn kiêng rượu, trong khi môn đồ của Ngài thì tự do ăn uống.
Chúa Giê-xu đã trả lời: “Bạn hữu của chàng rể có kiêng ăn được trong khi chàng
rể còn ở cùng mình chăng? Hễ chàng rể còn ở với họ chừng nào, thì họ không thể
kiêng ăn được chừng nấy” (Mác 2:19). Trong bữa tiệc cuối cùng trước khi chết
trên thập tự, Chúa đã dùng rượu để ban cho các môn đệ qua lễ Tiệc Thánh của
Ngài.
Sứ đồ Phao-lô nhiều lần cảnh cáo tín đồ về việc
say rượu và nghiện rượu (Rô 13:13, Ê-phê-sô 5:18, I Cô 5:11). Ông cũng đưa những
kẻ sáng xỉn chiều say vào trong danh sách của những người “chẳng hưởng nước Đức
Chúa Trời” (I Cô 6:10). Trong khi nhắn nhủ những lãnh đạo Hội Thánh cần phải tiết
độ trong việc ăn nhậu (I Ti 3:3,8; Tít 2:3), nhà truyền giáo lại khuyên một vị
mục sư trẻ tuổi tên Ti-mô-thê uống một chút rượu mỗi bữa ăn để giúp cho việc
tiêu hóa, vì mục sư nầy hay đau yếu (I Ti 5:23).
Như thế, rõ ràng rằng “say rượu, nghiện rượu”
là tội lỗi theo quan điểm của Kinh Thánh. Tuy nhiên Lời Chúa không khẳng định
Cơ-đốc nhân có được phép hay không được phép uống rượu. Ngày nay, giữa các giáo
hội cũng có quan điểm khác nhau, như Công giáo, Anh quốc giáo, Lutheran cho
phép tín đồ và cả cấp lãnh đạo được uống rượu, trong khi những giáo phái khác
như Báp-tít, CMA, Church of Christ thì có vẻ cấm đoán. Có người cho rằng tín đồ
của Chúa có thể dùng rượu ở mức độ vừa phải. Có người lại chọn lối sống kiêng cử
hoàn toàn. Điều đó thực ra là tùy thuộc vào lương tâm của mỗi người.
Cuối cùng, trước những vấn đề trong cuộc đời
tin kính tùy thuộc vào lương tâm của từng người, xem xét những đoạn như Rô-ma
14 và I Cô-rinh-tô đoạn 8 đến 10, Kinh Thánh dạy chúng ta hai nguyên tắc cần nhớ:
Nguyên tắc thứ nhất, “Anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay làm sự chi khác, hãy vì sự vinh hiển của
Đức Chúa Trời mà làm” (I Cô 10:31). Tất cả là “vì Chúa”, vì sự vinh hiển của
Ngài. Như thế chúng ta phải tôn trong quyết định của người khác trong việc uống
hay không uống, không lên án nhau, không cãi lẫy với nhau (Rô 14:1-4).
Nguyên
tắc thứ hai, “Nhưng hãy giữ lấy, kẻo tự
do mình làm dịp cho kẻ yếu đuối vấp phạm” (I Cô 8:9-13). Trước những người
mới tin còn yếu đuối, nhạy cảm, một ly rượu không sao, nhưng nếu chúng ta uống
đến quên đường về, thì chắc đã làm cho niềm tin của họ bị lung lay.
Nguyện Chúa hướng dẫn mỗi chúng ta theo ý chỉ
tốt lành của Ngài. A-men!
No comments:
Post a Comment