Karma Udi là một tu sĩ nhiệt thành với niềm
tin tôn giáo. Thuở thanh xuân ông đã phát nguyện quyết tâm lên núi tầm sư học đạo.
Sau nhiều năm khổ luyện, tự thấy mình đã đầy đủ bản lĩnh, thấu hiểu lòng người,
bèn xin thầy cho phép hạ san. Dù biết tâm thức còn non trẻ của đệ tử, sư phụ cũng
miễn cưỡng nhận lời. Ngày từ giã, vị tăng già tặng cho thiền sư một chiếc gương
thần, có thể soi thấu tâm can của người đối diện.
Đi ròng rã mấy ngày trời, hôm nọ Karma Udi gặp
một triết gia mặt mày sáng láng đang hùng biện về học thuyết huyền nhiệm. Dân
chúng say mê theo dõi, rót vào tai những lời châu ngọc. Thiền sư Udi dừng lại rất
lâu để lắng nghe. Nhưng để chắc chắn về tư cách của triết gia, ông lấy chiếc
gương thần soi vào xem thử. Bất ngờ, trên gương hiện lên một con quỷ dữ tợn với
răng nanh mã tấu. Thiền sư khám phá rằng dù bề ngoài rất đạo mạo, uyên thâm,
nhưng thật ra triết gia kia chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa. Từ đó, hễ cứ gặp
ai, Karma Udi cũng giơ chiếc gương ra, và chỉ thấy toàn sói đội lốt chiên.
Cuối cùng ông mừng rỡ gặp một nhà tu hành hiền
hòa, đức cao trọng vọng, thường dạy dỗ chúng sinh con đường giải thoát. Nhưng
khi đến gần, soi gương thần, người thầy khả kính kia cũng hiện hình là một con
cọp hung ác mang hình hài của một vị chân tu. Quá thất vọng, thiền sư trẻ quyết
định trở về với cõi thần tiên yên tĩnh cùng sư phụ trên núi.
Đang lúc ngồi nghỉ bên bờ suối, Karma Udi tò
mò lấy chiếc gương ra, rọi vào chính mình. Bỗng dưng mặt mày tái mét, run rẩy sợ
hãi, vì trên mặt gương hiện ra một con ác quỷ gian ác, kinh tởm, ghê sợ hơn hết
mà ông từng thấy. Từ trước đến nay ông mãi soi gương vào người khác, mà không rọi
vào chính mình!
“Các ngươi đừng
đoán xét ai, để mình khỏi bị đoán xét. Sao ngươi dòm thấy cái rác trong mắt anh
em ngươi, mà chẳng thấy cây đà trong mắt mình. Hỡi kẻ giả hình! Trước hết phải
lấy cây đà khỏi mắt mình, rồi mới thấy rõ mà lấy cái rác khỏi mắt anh em mình
được”.
Lời của Chúa Cứu Thế Giê-xu, chép trong phúc âm Ma-thi-ơ 7:1-5.
No comments:
Post a Comment