Matthew Henry là nhà truyền giảng và là học giả Kinh Thánh nổi danh vào thế kỷ 18. Một ngày kia trên đường ông bị bọn cướp hành hung, trấn lột. Về nhà với thân thể bầm giập, đau đớn. Nhưng tối hôm đó ông ghi vào cuốn nhật ký như sau:
“Xin cho tôi hết lòng cảm tạ Chúa. Ngài đã cho tôi bốn điều hôm nay:
Thứ nhất, đây là lần đầu tiên tôi bị cướp. Trước đây tôi chưa hề nếm trải
kinh nghiệm nầy.
Thứ hai, dầu bọn cướp lấy mất ví tiền của tôi, nhưng chúng không cướp đi
mạng sống tôi.
Thứ ba, mặc dù tôi bị chúng trấn lột hết, nhưng những mất mát không
đáng giá là bao.
Thứ tư, tôi là người bị cướp, chứ không phải là người đi ăn cướp!”
Trong thư gửi cho Hội Thánh tại
Tê-sa-lô-ni-ca, Phao-lô viết: “Phàm làm
việc gì cũng phải tạ ơn Chúa, vì ý muốn của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Giê-xu
Christ đối với anh em là như vậy” (5:18). Vị sứ đồ hàm ý khuyên nhủ rằng dù
trong cảnh ngộ nào, chúng ta cũng nên vui mừng cảm tạ Chúa.
Cảm tạ Chúa khi quần áo mình bị chật,
vì điều đó chứng tỏ mình no đủ.
Cảm tạ Chúa dù vất vả dọn dẹp sau bữa
tiệc, vì điều đó cho thấy mình còn có bạn bè và người thân bên cạnh.
Cảm tạ Chúa dù chỉ kiếm được chỗ đậu
xe ở bãi cuối cùng, vì mình còn có sức khỏe để bước đi trên đôi chân.
Cảm tạ Chúa khi nghe có người phê
phán, chỉ trích chính phủ, vì chứng tỏ mình đang sống trên một đất nước tự do,
có thể nói lên quan điểm, phát biểu ý kiến mà không phải lo sợ, bắt bớ.
Cảm tạ Chúa khi nghe tiếng đồng hồ báo
thức mỗi buổi sớm mai, vì biết rằng mình vẫn còn sống.
“Cảm
ơn Ngài mỗi sớm mai thức dậy, con có thêm ngày nữa để yêu thương!”.
No comments:
Post a Comment