TỪ BÃI RÁC ĐẾN ĐẠI HỌC HARVARD
Năm 1994, cuộc chiến diệt chủng xảy ra giữa hai bộ tộc đất nước Rwanda, thuộc Phi-châu nghèo đói. Cha mẹ của Justus Uwayesu bị thủ tiêu, để lại bốn đứa con thơ dại. Bấy giờ Justus chỉ mới được 2 tuổi. Năm lên tám, cậu bé lê thân hơn 100 cây số, từ nơi sinh quán đến thủ đô Kigali, và cuối cùng dừng chân nơi ở một bãi rác. Thức ăn hằng ngày là cơm thừa canh cặn còn sót lại, mà phải nhanh tay, nếu không những con heo sẽ giành mất.
Nhưng rồi, phép lạ xảy ra. Một ngày, cô Clare Effiong được một chiếc taxi chở trên con đường mịt mù bụi bặm. Cô là nhân viên từ thiện của Mỹ, tình nguyện đến Rwanda để giúp những trẻ thơ bất hạnh. Ngang bãi rác, cô chợt thấy một đám trẻ con và yêu cầu tài xế ngừng lại. Cô hỏi “các em muốn gì?”, tất cả đều xin tiền, quần áo. Chỉ riêng một mình Justus nói “Con muốn đi học”. Đọc được nỗi khát khao trong lòng cậu bé, Cô Clare bảo Justus lên xe, cùng đi với cô.
Justus được tắm rửa, thay quần áo, sau đó cô chở đến nhà một người bạn và nói với ông ta: “Hãy cho cậu bé nầy đến trường, tôi sẽ trả học phí, tập vở, quần áo, giày dép, và mọi tốn phí khác”. Từ đó, cậu bé luôn trân quí những ngày tháng học hành và không quên mình đã được thoát ra khỏi chốn bần khổ, nghèo hèn.
Ở bãi rác, Justus chỉ nói thổ ngữ Rwanda. Nhưng khi ở bậc trung học, cậu nói được 5 thứ tiếng trên thế giới. Cậu rất giỏi về toán, hóa học, ngôn ngữ, thuật lãnh đạo, được chọn là một trong 30 học sinh có thành tích xuất sắc để nhận học bổng thế giới. Vào ngày 22 tháng 10 năm 2014, đại học Harvard lừng danh của Mỹ đã quyết định cấp học bổng toàn phần cho người sinh viên ưu tú nầy.
Khi nhìn thấy bức thư của vị Giám Học trường Harvard với dòng chữ đầu “Chúc Mừng”, Justus đã khóc òa trong nỗi vui mừng, lăn lộn trên sàn nhà như một đứa trẻ thơ. Người đầu tiên cậu gọi điện thoại báo tin là cô Clare Effiong với đôi dòng lệ: “Mẹ ơi, con sẽ đi học tại Harvard!”.
No comments:
Post a Comment